CHUYỆN MỘT CÂY TÁO
Bài viết của Tô Vũ
Tô Vũ xin lưu ý các
nhà hảo tâm, các nhà từ tâm trong cộng đồng ở Paris mà Tô Vũ biết có rất nhiều
vị có lòng tốt, lưu ý quý vị ngay gần Paris
đang có những người Việt Nam già cả cần đến chúng ta, cần đến một sự giúp đỡ
tinh thần, một lời nói, một cử chỉ ân cần, chẳng cần giúp đỡ tiền bạc, xe lăn,
hay thuốc men, thực phẩm gì cả, mà chỉ cần một chút tình người, tình đồng
hương, những lời nói thân ái, nói bằng tiếng Việt, tiếng mẹ đẻ. Tô Vũ xin lưu ý
các vị điều khiển cộng đồng biết. Charité bien ordonnée commence par près de
chez soi ! khỏi cần bỏ nhiều tiền nhiều thời giờ đi xa xôi hàng vạn dậm đè
làm một công việc từ tâm mà chúng ta có
thể làm ngay ở gần nhà ta khỏi mất nhiều thi giờ tiền bạc và có thể làm hàng
tuần, hàng ngày, hàng giờ.
***
Chuyện viết bằng chữ Anh, xin đăng nguyên văn trước rồi Tô Vũ sẽ dịch ra
tiếng Việt. Vốn liếng Anh văn của Tô Vũ tôi không những nông cạn từ hồi học tú tài
không mấy khi dùng tới, nên bị rỉ sét, quý độc giả thứ lỗi nếu thấy chỗ nào
dịch kém, xin vui lòng sửa dùm, cảm ơn lắm.
A long time ago, there was a huge apple tree.. A little boy loved to come and play around it everyday. He climbed to the tree top, ate the apples, took a nap under the shadow.... He loved the tree and the tree loved to play with him.
Time went by... the little boy had grown up and he no longer played around the tree everyday.
One day, the boy came back to the tree and he looked sad..
- Come and play with me, the tree asked the boy..
- I am no longer a kid, I don't play around trees anymore. The boy replied, I want toys. I need money to buy them.
- Sorry, but I don't have money... but you can pick all my apples and sell them. So, you will have money.
The boy was so excited. He grabbed all the apples on the tree and left happily. The boy never came back after he picked the apples. The tree was sad..
One day, the boy returned and the tree was so excited..
- Come and play with me, the tree said..
- I don't have time to play. I have to work for my family. We need a house for shelter. Can you help me?
- Sorry, but I don't have a house. But you can chop off my branches to build your house.
So the boy cut all the branches of the tree and left happily.
The tree was glad to see him happy but the boy never came back since then. The tree was again lonely and sad..
One hot summer day, the boy returned and the tree was delighted..
- Come and play with me! the tree said..
- I am sad and getting old. I want to go sailing to relax myself. Can you give me a boat?
- Use my trunk to build your boat. You can sail far away and be happy.
So the boy cut the tree trunk to make a boat. He went sailing and never showed up for a long time..
Finally, the boy returned after he left for so many years.
- Sorry, my boy. But I don't have anything for you anymore. No more apples for you... the tree said..
- I don't have teeth to bite, the boy replied..
- No more trunk for you to climb on..
- I am too old for that now, the boy said..
- I really can't give you anything ... the only thing left is my dying roots, the tree said with tears.
- I don't need much now, just a place to rest. I am tired after all these years, the boy replied.
- Good! Old tree roots is the best place to lean on and rest. Come, Come sit down with me and rest.
The boy sat down and the tree was glad and smiled with tears...
This is a story of everyone. The tree is our parent. When we were young, we loved to play with Mom and Dad. When we grown up, we left them, only came to them when we need something or when we are in trouble. No matter what, parents will always be there and give everything they could to make you happy...
You may think the boy is cruel to the tree but that's how all of us are treating our parents.
- Bản dịch của Tô Vũ :
Ngày xưa có một cây táo lớn. Có một đứa nhỏ hàng ngày thích
đến nô đùa chung quanh cây táo đó. Nó trèo lên cây, nó ăn quả, và nó nằm lăn ra
gốc cây ngủ một giấc trong bóng mát.... Nó mến cây táo và cây táo cũng thích nô
đùa với nó.
Thời gian trôi qua... đứa nhỏ đã lớn lên và hàng ngày không còn đến nô đùa chung quanh cây táo nữa... Một hôm , nó trở lại với vẻ mặt buồn bã.
- Lại đây chơi với ta, cây táo nói.
- Tôi không còn bé nữa, tôi hết nô đùa quanh các cây rồi, đứa nhỏ trả lời. Tôi muốn có những đồ chơi, tôi cần tiền để mua đồ chơi.
- Rất tiếc, ta không có tiền, nhưng bé có thể hái hết những quả trên cành đem đi bán là sẽ có tiền.
Đứa bé thích thú, hái hết quả rồi vui vẻ mang đi. Sau đó nó chẳng bao giờ trở lại. Cây táo rất buồn.
Một hôm đứa nhỏ trở lại. Cây táo mừng quá.
- Lại đây chơi với ta, cây táo nói.
- Tôi không còn thì giờ để chơi rỡn nữa. Tôi phải đi làm để kiếm tiền nuôi gia đình tôi. Tôi cần phải có một cái nhà để ở. Ông có thể giúp tôi được không ?
- Rất tiếc ta không có cái nhà nào. Nhưng cậu có thể chặt hết cành của ta để cất nhà cho cậu.
Thế là cậu thanh niên chặt hết cành cây táo rồi vui vẻ mang đi.
Cây táo thích thú thấy cậu ta vui mừng. Rồi sau chẳng bao giờ cậu ta trở lại nữa. Cây táo lại sống buồn bã một mình.
Rồi một ngày hè nóng nực, thanh niên trở lại, cây táo rất vui thích.
- Lại đây chơi với ta, cây táo nói.
- Tôi bắt đầu già rồi và tôi buồn lắm. Tôi muốn bơi thuyền để giải trí, ông có cái thuyền nào cho tôi không ?
- Hãy cưa thân ta mà làm thành một cái thuyền, rồi lái thuyền đi xa chơi thì sẽ hết buồn.
Thế là cậu ta cưa thân cây táo để làm một cái thuyền. Cậu lái thuyền đi xa và lâu lắm không trở lại.
Cuối cùng, sau nhiều năm, cậu bé ngày xưa trở lại.
Cây táo nói :
- Rất tiếc, ta chẳng còn gì nữa để cho cậu. Chẳng còn quả để cho cậu ăn nữa.
- Tôi không còn răng để cắn táo nữa, cậu bé trả lời.
- Ta cũng chẳng còn thân cây cho cậu trèo lên nữa.
- Tôi già rồi không còn sức trèo nữa, cậu bé nói.
- Thật tình thì ta chẳng còn gì để cho cậu nữa..., duy nhất chỉ còn lại có mấy cái rễ đang chết khô, cây táo vừa nói vừa khóc.
- Bây giờ tôi không cần gì nhiều nữa, cậu bé trả lời. Tôi chỉ cần một chỗ nhỏ đề ngả lưng. Qua nhiều năm rồi, bây giờ tôi mệt mỏi lắm .
- Tốt! Những rễ cây già là nơi tựa lưng để nghỉ ngơi tốt nhất. Lại đây, lại đây ngồi nghĩ mệt với ta.
Cậu bé ngồi tựa vào rễ cây. Cây táo sung sướng cười chảy ra nước mắt.
Trên đây là câu chuyện của mọi người trong chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn nhỏ tuổi, thì chúng ta thích quanh quẩn chơi với cha mẹ. Khi lớn lên thì chúng ta xa cha mẹ và chỉ đến với cha mẹ khi cần cái gì hay khi có chuyện gì khó khăn. Dù chuyện gì chăng nữa, cha mẹ lúc nào củng ở đó và cho tất cả những gì có thể cho để làm cho con cái vui sướng....
Bạn đọc có thể nghĩ rằng cậu bé đã rất ác độc đối với cây táo, nhưng chính đó là cách mà tất cả chúng ta đã cư xử với cha mẹ chúng ta đấy !
Thời gian trôi qua... đứa nhỏ đã lớn lên và hàng ngày không còn đến nô đùa chung quanh cây táo nữa... Một hôm , nó trở lại với vẻ mặt buồn bã.
- Lại đây chơi với ta, cây táo nói.
- Tôi không còn bé nữa, tôi hết nô đùa quanh các cây rồi, đứa nhỏ trả lời. Tôi muốn có những đồ chơi, tôi cần tiền để mua đồ chơi.
- Rất tiếc, ta không có tiền, nhưng bé có thể hái hết những quả trên cành đem đi bán là sẽ có tiền.
Đứa bé thích thú, hái hết quả rồi vui vẻ mang đi. Sau đó nó chẳng bao giờ trở lại. Cây táo rất buồn.
Một hôm đứa nhỏ trở lại. Cây táo mừng quá.
- Lại đây chơi với ta, cây táo nói.
- Tôi không còn thì giờ để chơi rỡn nữa. Tôi phải đi làm để kiếm tiền nuôi gia đình tôi. Tôi cần phải có một cái nhà để ở. Ông có thể giúp tôi được không ?
- Rất tiếc ta không có cái nhà nào. Nhưng cậu có thể chặt hết cành của ta để cất nhà cho cậu.
Thế là cậu thanh niên chặt hết cành cây táo rồi vui vẻ mang đi.
Cây táo thích thú thấy cậu ta vui mừng. Rồi sau chẳng bao giờ cậu ta trở lại nữa. Cây táo lại sống buồn bã một mình.
Rồi một ngày hè nóng nực, thanh niên trở lại, cây táo rất vui thích.
- Lại đây chơi với ta, cây táo nói.
- Tôi bắt đầu già rồi và tôi buồn lắm. Tôi muốn bơi thuyền để giải trí, ông có cái thuyền nào cho tôi không ?
- Hãy cưa thân ta mà làm thành một cái thuyền, rồi lái thuyền đi xa chơi thì sẽ hết buồn.
Thế là cậu ta cưa thân cây táo để làm một cái thuyền. Cậu lái thuyền đi xa và lâu lắm không trở lại.
Cuối cùng, sau nhiều năm, cậu bé ngày xưa trở lại.
Cây táo nói :
- Rất tiếc, ta chẳng còn gì nữa để cho cậu. Chẳng còn quả để cho cậu ăn nữa.
- Tôi không còn răng để cắn táo nữa, cậu bé trả lời.
- Ta cũng chẳng còn thân cây cho cậu trèo lên nữa.
- Tôi già rồi không còn sức trèo nữa, cậu bé nói.
- Thật tình thì ta chẳng còn gì để cho cậu nữa..., duy nhất chỉ còn lại có mấy cái rễ đang chết khô, cây táo vừa nói vừa khóc.
- Bây giờ tôi không cần gì nhiều nữa, cậu bé trả lời. Tôi chỉ cần một chỗ nhỏ đề ngả lưng. Qua nhiều năm rồi, bây giờ tôi mệt mỏi lắm .
- Tốt! Những rễ cây già là nơi tựa lưng để nghỉ ngơi tốt nhất. Lại đây, lại đây ngồi nghĩ mệt với ta.
Cậu bé ngồi tựa vào rễ cây. Cây táo sung sướng cười chảy ra nước mắt.
Trên đây là câu chuyện của mọi người trong chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn nhỏ tuổi, thì chúng ta thích quanh quẩn chơi với cha mẹ. Khi lớn lên thì chúng ta xa cha mẹ và chỉ đến với cha mẹ khi cần cái gì hay khi có chuyện gì khó khăn. Dù chuyện gì chăng nữa, cha mẹ lúc nào củng ở đó và cho tất cả những gì có thể cho để làm cho con cái vui sướng....
Bạn đọc có thể nghĩ rằng cậu bé đã rất ác độc đối với cây táo, nhưng chính đó là cách mà tất cả chúng ta đã cư xử với cha mẹ chúng ta đấy !
Tô Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét